Tôi nghĩ rằng, kỷ niệm bao giờ cũng đẹp. Vì con đường chúng ta đã đi qua, những người chúng ta đã gặp, những sai lầm chúng ta đã vấp ngã, tất cả đều đẹp. Những dòng này, tôi ghi cho tháng ngày vội vã năm ấy.
Phùng Lâm
wildwoodtarot| Phùng Lâm |
Chút tâm tình một ngày ngơi
Dạo gần đây có làm việc với mấy bạn trẻ,thì có bạn hỏi mình là: anh làm việc này suốt này có vui không?
Vốn dĩ, con đường này mình đi là con đường chia sẻ, hay nói quá hơn là sống bằng nỗi buồn của người. Mình như một chiếc phao cứu sinh trong lúc chới với giữa trùng dương tuyệt vọng. Mình cho họ, hi vọng. Giống như thêm động lực để bơi tiếp. Vì họ phải tự bơi, mới đến bờ được.
Trở lại với câu hỏi, thì mình thấy công việc của mình mang lại niềm vui cho mọi người, và cả cho mình. Giống như trong lá 8 tiền vậy. Một thời gian dài, mình nhìn thấy bản thân mọi người và mình bên trong đều có một trẻ bị tổn thương. Và khi đến cùng với Tarot, mọi người tin tưởng và thả lỏng cho đứa trẻ ấy góp mặt, gom lời dãi bày những tâm tình sâu thẳm trong lòng. Nói ra, nhìn nhận không có nghĩa là thay đổi được mọi việc một cách thần diệu, song ít nhất bản thân đã có thể chấp nhận, để đợi mùa xuân đến buông bỏ niềm đau hệt cánh hoa theo gió.
Thế còn nỗi buồn?
Cũng giống như lá bài Tarot có phải thì có trái, chuyện gì có vui thì sẽ có buồn. Mà chuyện buồn để suy nghĩ nhiều, thì ôi thôi, nhiều lắm.Mà mỗi khi buồn lo, bản thân lại dễ căng thẳng kích thích, cáu gắt như một đứa điên. Nhiều đêm nằm nghĩ lại, người đã phải chịu đựng mình nhiều đến thế thì chắc chỉ có thánh, tâm phật tính. Khi mình phẫn nộ như Atula thì người ta phát đại nguyện bồ tát, từ bi tưới mát lửa sân hận của mình.
Thì đúng rồi, thầy bảo trí không thể chứa hết vạn quyển sách của thiên hạ, nhưng tâm cần thiết phải bao dung vạn vật. Ai cũng có ẩn khuất, cũng có đau khổ riêng. Đâu phải ai sinh ra cũng sẽ biết nói lời bạc ác, đâu phải ai sinh ra cũng cay nghiệt đâu? Nếu mình đón nhận nỗi đau khổ, mà chuyển hóa nỗi đau khổ đó trong tâm thì ít nhất, thế gian này cũng bớt đi phần nào đó.
Mình cứ sân hận, tổn hại người khác, thì có được gì đâu.
Ngày ngơi trong một năm dài bận rộn, sáng dậy muộn ra vườn hái rau vào nhà nấu canh, pha một ly cà phê sữa, ngồi gõ chữ, nhắn tin, nghe một bản nhạc yêu. Thả một nhánh cỏ bay lên trời.
wildwootarot|phunglam |
Nếu như được chọn lựa lại?
Năm tháng thực vội vã. Cứ lao mình vào cuộc sống bộn bề bao âu lo, đối phó với trăm ngàn toan tính thì sẽ quên tháng quên ngày. Bản thân đi cùng công việc, chỉ nhớ hằng tuần phải làm những gì, phải đi những đâu.
Mãi đến hôm qua, anh chủ quán quen báo ngày đó quán nghỉ lễ. Thì tôi mới giật mình nhớ, hóa ra là gần cuối năm rồi. Mà mình vẫn còn bao cuộc hò hẹn chưa thực hiện được.
Nhưng nếu được lựa chọn lại, mình có chọn cuộc chơi này không? Có chọn đi con đường này không? Hay mình sẽ trở một người khác? Với những kí ức và thề nguyện khác.
Cuộc sống hiếm hoi có gì toàn vẹn, song tôi không nuối tiếc những gì đã chọn lựa, không hối hận vì đã từ bỏ con đường kia. Có nhẽ vậy, nên kí ức bao giờ cũng đẹp, dẫu là những sai lầm những ảo tưởng trong thời gian đã qua cũng trở nên mỹ lệ. Vì chúng ta không thể thay đổi.
Tôi nghĩ, mỗi lựa chọn đều hàm chứa trong đó nguy cơ; là nguy hiểm và cơ hội. Người luôn biết đón gió Đông mà phất cờ lên thì luôn là người may mắn. Làm gì có chọn lựa cho một đời bình yên. May mắn cho tôi, cuộc đời đã cho tôi gặp gỡ những người sáng như ánh sao trong đêm, để chỉ đường cho tôi trong đêm tối. Còn tôi, một kẻ đi vào trong đêm tối, một mình nhưng không đơn độc. Nguyện ước của tôi trong con đường này, có hai điều; một là cho chúng sinh thấy coi trọng con đường này. Hai là không dung thứ với những kẻ lợi dụng niềm tin và sự sợ hãi của người khác.
Ở điều thứ nhất, nếu chỉ là bói toán đâu nhất thiết phải đi con đường này. Cái nguyên nhân chính khiến nhân thế khinh khi những kẻ đi con đường này là do tự thân đầu tiên. Nếu trong đầu có kiến thức, trong xương có chính khí, trong tim có ái từ, thì ai dám bạo ngược lấn lướt.
Ở điều thứ hai, thì thế gian này con đường nào cũng đầy rẫy những kẻ lợi dụng niềm tin và sự sợ hãi của người khác để trục lợi cho bản thân. Thấy một giết một. Ngàn dặm không chùn chân.
Có lẽ, đi con đường này đã chú định một đời không an nhiên. Mưa gầm gió hú gieo mình vào cõi gió bụi. Còn hơn, một đời an trú nơi xó nhà.
Rừng sâu thăm thẳm, tối tăm. Và tôi vẫn còn hàng ngàn dặm đường để đi trước khi ngủ giấc dài. Rừng già lang sói dữ, tôi vẫn hát vang như thằng khờ đứng trước hố thẳm.
Druidcrafttarot|phunglam |
Cô Gái Dùng Bộ Druidcraft Năm Ấy
Trong cuộc đời chúng ta, ít nhiều cũng đi cùng với ai đó một đoạn đời. Một đoạn như nước chảy, một đời hệt mây tan. Không cần phải nuối tiếc hết thảy, vì chỉ cần trong lòng còn da diết tha thiết thương mến nhau, sẽ còn nhớ nhau, sẽ có ngày đoàn tụ.
Tôi cũng vậy, trong đoạn đời ấy tôi đã đi cùng cô gái băng xuyên qua đêm tối của thành phố này. Cùng trăn trở trước giấc mơ của nhau, cùng ăn cùng uống cùng làm việc, cùng sẻ chia cho nhau những sầu khổ ngọt ngào. Trong kí ức của tôi, khuôn mặt và mái tóc cô gái đẹp hơn ánh nắng hoàng hôn. Chúng tôi đã đi cùng nhau trên con đường này, đã động viên nhau qua không biết bao nhiêu ngày nắng, qua biết bao ngày mưa, qua biết bao tháng buồn thảm héo hon. Chúng tôi cũng có nhiều tiếc nuối với những mối quan hệ khác.
Ngày ấy, tôi hãy còn non trẻ, vẫn đi làm việc sớm. Tôi vẫn nhớ màu áo tím năm ấy. Nhớ những buổi cùng nhau xem Tarot cho khách hàng. Giờ đây, tất cả chỉ còn là kỷ niệm. Người con gái ấy đã ở một nơi xa cách nửa vòng địa cầu. Đã có một đời sống khác, đã có những chân trời mới.
Nhưng dẫu đường đời số phận chia bao ngã. Thì tôi biết, chúng tôi vẫn sẽ đón nhau về với nhớ thương.
Những năm tháng đầu tiên
Morgan, tên thân mật là John không phải là bộ bài đầu tiên tôi chọn lựa mà là bộ bài đến với tôi đầu tiên. Tôi biết bộ bài những ngày đầu vì được chàng trai trẻ ấy xem cho tôi. Và rồi, tôi nào hay biết mình sẽ đi cùng nhau một đoạn đời dài đến như vậy.
Rồi chàng trai ấy, gửi cho tôi một đường dẫn vào nhóm Tarot Huyền Bí, khi ấy tôi chỉ là một người thầm lặng như vạn người khác. Thì trong buổi ban đầu ấy, tôi đã gặp chàng trai mà sau này tôi sẽ phải chi tiền rất nhiều.
Thực ra, tôi là người khó tính, nên mua cái gì thì bản thân tôi phải nhìn cho hết tất cả xung quanh. Tôi đã từng hỏi một shop lớn hồi đó. Nhưng ngoài cái giá thắt cổ, với mấy lời hứa hẹn xa xôi thì chẳng có gì thu hút tôi cả. Thôi, hiện tại còn nuốt không trôi thì xa xôi khỏi bàn. Rồi nguyên nhân đưa tôi đến với chàng trai bán bài Tarot năm ấy, là vì rẻ.
Xin bạn đừng cười. Vì năm tháng ấy là thời gian khốn khó với tôi. Chật vật từng ngày từng ngày, thì mấy trăm ngàn cũng là khúc ruột. Chàng trai này bán rẻ hơn những mấy trăm. Có ai ngu gì không mua nào. Nguyên cớ chúng tôi gặp nhau, trao cho nhau bộ bài đầu tiên đơn giản như thế. Tôi thú thực thế, vì chuyện này cần gì lời hoa mỹ.
Và sau đó, tôi tin tưởng chàng trai này. Vì có sao nói vậy, buôn bán làm ăn có tâm.
Và nếu bạn trẻ nào muốn mua bộ bài đầu tiên mà chưa biết đi về đâu thì hãy tới LT Tarot Shop nhé. Đơn giản thôi, giá rẻ mà hàng chất.
Chiếc Hộp Nhỏ.
Chiếc hộp nhỏ này luôn làm tôi nhớ tới một vị thần nhỏ bé, với trái tim thánh khiết.
Những ngày tháng ấy, chàng trai nhỏ đã cùng tôi đi hết những ngày nắng chang chang.
Những ngày tháng ấy, chàng trai đó đã tặng tôi lá hậu gậy trong bộ Sha
Tình cảm năm ấy, bây giờ vẫn xanh.
Cô Gái Có Cái Tên Màu Xanh
Có nhẽ, tôi sẽ không bao giờ quên được người con gái này. Như gã khờ trong cỗ bài Tarot, luôn khao khát tìm kiếm con đường đi của chính mình. Luôn kiên cường dẫu trước mặt là vực thẳm chót vót. Cô gái ấy, khi nghĩ đến đều khiến tôi liên tưởng tới sức sống mãnh liệt của cỏ. Trải rộng, lan dài trên mặt đất nhưng chất chứa bên trong là một mặt trời rực rỡ.
Những năm tháng ấy, thực tươi đẹp phải không cô gái của anh?
Phùng Lâm, nhà văn, một người nghiên cứu tarot ở Sài Gòn. Tác giả của nhiều cuốn sách về tarot như Tarot Dẫn Nhập Ngắn, 80 Ngày Học Tarot Cho Người Mới Bắt Đầu...